Saturday, September 27, 2014

Vì sao em vẫn cô đơn


                    Hôm nay lại một ngày thứ bẩy. Cây trứng gà ở ngoài cửa sổ quả đã khá to, báo hiệu một năm mới sắp đến. Và em lại có một cái tết trong cô đơn và đói nghèo?
                   Từ bao giờ nhỉ, mà cái nghèo và sự cô đơn cứ đeo đẳng mãi em.
                   Khi em còn là một cô bé, em luôn sống trong cảnh khổ sở của một đứa bé mồ côi cha từ khi còn nằm trong bụng mẹ. Mẹ thì luôn cặp kè bồ bịch. Các chị luôn chèn ép, hành hạ, đánh đập và hãm hại. Vì sao? Em chơi với đứa bạn nào, đa phần bố mẹ chúng sẽ khuyên " chơi với con nhà ấy làm gì?"... Thế là em cô đơn! Vì tụi nhỏ thường rất hay nghe lời bố mẹ mình mà?
                   Lớn hơn một chút, em luôn cố gắng học hành thật giỏi giang để mọi người yêu mến và nể trọng em hơn. Đã có nhiều phụ huynh tìm mọi cách cho con cái họ tiếp cận em. Vì em là một đứa tốt, ngoan và giỏi. Nhưng em không có tiền đi học thêm chung cùng đám bạn. Cũng chẳng được tuyển vào lớp bồi dưỡng học sinh giỏi nọ kia. Thế là em cô đơn và lạc lõng giữa đám bạn của mình. Em tham gia cùng đám học sinh dốt hơn. Và em đã rất vui với những trò chơi: nhảy dây, nhảy cước, đá bóng, bịt mắt bắt dê, chơi nhảy bước, chơi đồ... với bọn chúng. Các bạn ở lớp có mối quan hệ khá thoải mái với các bạn trai. Còn em không hiểu làm sao không thể có mối quan hệ tốt đẹp với họ. Họ ghê sợ em, vì em là con cô giáo ư? Và các bạn gái em chơi luôn có những hoạt động riêng không có em tham gia. Em luôn rất mặc cảm, tự ti, buồn và xấu hổ mỗi đợt lớp thu tiền học phí. Vì mẹ luôn đẩy em vào danh sách thất thu tiền học phí của lớp mà. Thế là em vẫn cô đơn trong lòng, dù bên ngoài khá vui vẻ và vô tư nghịch ngợm.
                   Vào học phổ thông, em tưởng như mình là con hổ được trao cho thêm đôi cánh. Em có thể tự do nói cười vì không ai biết em là con cô giáo Thành cả. Thế nhưng mẹ đã đi lấy dượng, quãng thời gian này mẹ, chị cả và dượng suốt ngày đánh cãi chửi nhau. Họ ghen tuông ầm ĩ, ... Cổng nhà em dọc lối học sinh đến trường. Họ cãi nhau luôn rình đúng thời điểm đi học để lớn tiếng? Họ cần thêm kháng giả hay muốn tranh thủ vùi dập em vào cái đống ô trọc ấy?  Bạn bè tránh xa và đối xử hết sức tàn nhẫn với em. Bố mẹ chúng còn cấm và đánh chúng nếu chúng chơi với em. Thầy cô cũng đối xử rất tệ với em. Mặt em thì nổi không biết bao nhiêu là mụn cóc, mụn nhân. Suốt mặt, cổ, lưng trông em thật là đáng sợ. Thế là em lại rất cô đơn.
                  Em bị trượt tốt nghiệp, vào học trung cấp ở hệ cơ sở. Những nghịch cảnh nhiễu nhương của cuộc sống cộng với những thất bại thảm thương trong tất cả các lĩnh vực của em đang muốn vùi dập em. Em bị tập nhiễm từ chúng khá nhiều thói hư tật xấu. Em cảm thấy bất hạnh tràn trề. Em bị vùi dập xuống tận cùng đáy của những gì em có. Em không thể xấu xa hơn thế nữa. Và em đã lỗ lực từng giờ, từng phút để vươn lên từ những thứ tưởng như là đống rác trong phần sâu kín nhất của bản thân. Em đã quá mệt mỏi vì phải chịu đựng sự chà đạp tất cả những người xung quanh từ khi em còn là một đứa trẻ. Thế nên giờ ai động vào em, làm thiệt hại lợi ích của em. Em làm cho họ ... thê thảm. Em không cần biết họ đã nghĩ gì, cảm xúc của họ ra sao. Em ghét tất cả bọn họ. Ăn mặc thì ...khủng bố. Nói năng cũng ... khủng bố. Cách cư xử càng ...khủng bố. Dù đã rất cố gắng yêu mến em, nhưng bạn bè chỉ có thể gọi em là Binladen - tên trùm khủng bố vào nước Mỹ.
                  Em gần như sống một mình tại căn nhà trên phố Trưng nhị của TX Phúc Yên. Trong khi bạn bè luôn vui cười và đầy ắp niềm vui trong khu ký túc. Mỗi lần đi đâu về căn nhà đó, em luôn cảm nhận được sự thấm đẫm cô đơn. Nhưng em ở đó cho đỡ mất tiền nhà! Ngôi trường em học có đến hơn 80% là sinh viên nữ, em cũng chẳng dám là bạn gái của một ai. Vì em tự biết mình đang đứng ở mức rất thấp của bản thân. Họ chú ý em vì em lạ và em không quan tâm đến họ. Thay gì chạy theo và bám theo đón ý họ như những cô gái khác. Nếu em mà quay sang chú ý đến họ, lập tức họ sẽ chán ngay. Hơn nữa em mà làm vậy, em sẽ có rất nhiều tình địch là các cô gái. Em sợ sự vùi dập và xung đột của người khác lắm. Vì em đang sống ở phần non nớt và yếu ớt nhất của bản thân. 
                   Rồi em cũng gặp và yêu một anh chàng trai qua internet. Nhưng anh đang ở bên nước Đức xa xôi. Có khi nói yêu em để có thêm người nói chuyện, yêu thương qua internet, cho vơi lỗi nhớ quê hương nơi đất khách quê người cũng lên. Rồi anh cũng bỏ rơi em trước sự tấn công dồn dập của cô bạn gái làm ở quán internet vốn online cả ngày. Khi anh online là sẽ gặp cô ta.Thế là em vẫn cô đơn dù lòng không còn muốn thế nữa.
                  Vào đại học em đã rất vui và hạnh phúc. Em đã gặp và yêu một chàng hoàng tử trong giấc mơ của em. Nhưng có một bóng ma trong quá khứ đã vùi dập em, lôi thẳng em từ trên thiên đường và vùi xuống địa ngục. Hắn cho rằng em đang sống không chân thật, rằng em đang giả dối? Hắn đâu biết rằng, từ khi vào học trung cấp, em đã là một con người khác. Một con người mà em chưa từng được sống. Con người từ trong bản năng của em. Vì con người trước đó của em quá yếu ớt, nhu nhược đến bạc nhược. Con người ấy luôn làm theo ý của người khác, và không thể làm được một việc gì cho ra hồn theo ý riêng của mình. 
                     Tuy em vẫn là bạn được với chàng hoàng tử trong giấc mơ của mình, nhưng rồi lại có một con phù thủy chen ngang. Và tình cảm của hai người trở lên trái ngang. Và có lẽ nó đã vỡ tan từ dạo ấy? Dù cũng đã mấy lần anh đề nghị em làm vợ anh. Nhưng cả mấy lần ấy em đều không đủ tự tin để đồng ý, Sao ông trời lại cho em gặp gỡ tình yêu đích thực của đời mình khi em còn quá dại khờ và không đủ bản lĩnh để có anh ở bên, cùng anh đi suốt đến cuối cuộc đời?
                     Ra trường em vùi đầu vào công việc, em muốn khẳng định vị trí của mình trong xã hội. Và em muốn mua những thứ em thích từ những đồng tiền em vất vả làm ra. Công việc đi làm thuê khiến em không thể tự chủ được tư duy và thời gian của mình. Em đang dần đánh mất mình và cảm thấy quá mệt mỏi. Rồi em tung hê tất cả, em tự mở một cơ sở kinh doanh riêng và em tự làm chủ. Việc kinh doanh của em không tốt lắm. Và giờ em vẫn cô đơn.

                    Em đang cố sửa mình, để em không còn cô đơn nữa. Em muốn có những người bạn. Em muốn có tình yêu, em muốn lập gia đình. Em muốn mình giàu có. Cứ làm bạn với sự cô đơn và đói nghèo mãi như thế này, em thật sự thấy rất chán rồi!

                                                                 Tác giả: Thiên Xứ


No comments:

Post a Comment