Tuesday, October 7, 2014

Mối tình đầu

                  Bố và mẹ quyết định bỏ nhau. Nó ở với mẹ. Nhưng bà ngoại, cậu, các dì và các chị nó đều rất ghét nó. Với họ, nó là sự xấu hổ. Ai bảo sau khi chồng chết, mẹ nó còn đem lòng yêu người bạn thân của cậu nó kém mẹ hàng chục tuổi và sinh ra nó. Giờ thì tình yêu của họ đã không thể chiến thắng được sóng gió và nghịch cảnh. Họ đã chia tay!
                  Sau nhiều lần chị nó đem vứt bỏ nó, cho nó bị lạc không tìm được đường về nhà. Nó buồn lắm. Trong lòng nó luôn muốn đi tìm bố.
Lần đó chị vờ dẫn nó đi vơ rơm ở trên đê. Chị cố ý dẫn nó đi rất xa, sang cả làng bên cạnh rồi biến mất. Với một đứa bé lên hai thì điều ấy là rất khó khăn. Nó khóc mếu gọi bố, nhưng nó còn không biết bố tên là gì. Chỉ gọi là “ bố thôi”. Nó miêu tả cho người dân là bố nó to lớn, béo tròn. Hay mặc cái áo sơ mi trắng, đóng sơ phin và đi xe đạp màu đen. Và bố nó ở Phúc Yên.
                Vào những năm 80 của thế kỷ trước, hình ảnh về người đàn ông như thế được coi là khá đặc biệt. Họ chỉ vào nhà bác Nghĩa, vì nhà bác ấy có cậu con trai lớn gần gần giống mô tả của nó. Họ đang dẫn nó đi thì bất ngờ thấy anh Quân, con trai đầu bác Nghĩa đi xe đạp đen ngang qua. Họ chỉ nó và hỏi đó có phải bố nó không? Nó thấy cái dáng đằng sau to béo, áo trắng, đóng sơ phin và đi xe đạp đen thì chạy theo gọi ầm ĩ, bố … bố … bố ơi! Chiếc xe vẫn đi, mặc nó cứ khóc ngằn ngặt chạy theo.
                 Chú ấy cũng làm ở Phúc Yên, mặt nó cũng tròn xoe hơi giống chú ấy. Thế là người dân ở đó xì xào to nhỏ. Họ dẫn nó đến cổng nhà bác Nghĩa nói bố cháu ở trong đấy. Nó chạy vào gọi ầm ĩ bố ơi. Chú Quân quay mặt ra thì hóa ra không phải bố. Nó lăn ra khóc.  
                   Gia đình bác Nghĩa túa đi hỏi han khắp nơi nhưng không biết nó là con cái nhà ai. Vợ bác nghĩa nghe người làng xì xào to nhỏ thì bắt đầu nghi ngờ. Có thể nó là con của bác Nghĩa lắm  chứ. Vì sao tự nhiên lại có đứa bé lên hai ở đâu chạy đến nhà tìm bố? Bất đắc dĩ, bác Nghĩa tặc lưỡi nói thôi cứ nuôi tạm đứa bé gái này như là con nuôi. Sau này lấy con trai bác, bác có bốn đứa con trai cơ mà.
                  Khi đó anh là cháu ruột bác, nhà ở bên cạnh. Cha mẹ đã qua đời do một tai nạn. Dù rất nhỏ nhưng anh đã tự mình làm nụng để nuôi hai anh em ăn học. Anh ấy trông giống như một đức vua nhỏ tuổi vậy. Anh xung phong nói: Để cháu nuôi em ý, sau này em ý lớn cháu sẽ lấy em ấy làm vợ.
Bác Nghĩa đương nhiên là rất thích rồi. Nhưng để chứng minh sự trong sạch của mình. Bác Nghĩa kiên quyết nói sẽ nuôi nó và sau này cho nó lấy anh Sang con trai thứ ba của bác. Anh Sang nghe thế thì thích lắm. Anh chăm sóc nó từng li từng tý. Tuy vậy, từ khi còn là một đứa bé nó đã rất thích anh. Anh tên là Tới. Và nó thường chơi với anh, đôi khi hai người phải trốn anh Sang vì anh ấy ghen. Sau này lớn hơn, thậm chí anh Sang đã đánh anh Tới rất thảm vì nó. Thật tội nghiệp cho anh Tới…
                     Sau đó ít ngày, anh Sang đi học ở trường mẹ nó dậy. Nó cũng quen quen nên nói mẹ cháu dạy học ở đó. Thế là bác Nghĩa cõng nó đến trường cấp hai làng bên cạnh trả nó cho mẹ nó.
                  Anh Tới sống trong thị trấn, những ngày nghỉ cuối tuần mới về quê và qua thăm nó. Họ gần như lớn lên bên nhau. Vì không có bố mẹ giáo dục, nên cách cư xử của anh Tới với nó có phần sai lệch. Anh và nó luôn hứa hẹn sau này lớn lên sẽ lấy nhau. Anh nói anh rất yêu thương nó. Dù khi ấy nó chỉ là một đứa bé. Còn anh, anh hơn nó cả 11 tuổi đầu.
                  Anh Tới phải sớm lao động cực nhọc để kiếm sống. Cuối tuần anh hay về quê bắt ốc bán lấy tiền ăn học. Bù lại cho hoàn cảnh éo le. Anh vô cùng khỏe mạnh mặc dù người lúc nào cũng đen trùi trũi. Anh đi bắt cá, mò trai bán lấy tiền trang trải cuộc sống. Mẹ thường ca ngợi anh tài giỏi vì bé thế đã biết kiếm tiền nuôi hai anh em ăn học.
                   Khi đó nó còn rất bé, nhiều khi có tiền mừng tuổi dịp tết nó cho anh vì rất thương anh. Và nó nói dối mẹ là “ đánh rơi” khiến mẹ rất buồn và tiếc. Đấy là lần đầu tiên trong đời nó biết nói dối.
                   Anh rất khỏe, những ngày nghỉ anh chạy xuyên qua cánh đồng hàng bẩy tám cây số để thăm nó là chuyện bình thường. Khi ấy anh sẽ nằm vật ra giường, người mướt mải mồ hôi và thở hồng hộc. Khi anh khỏe lại thì lại bật dậy để chạy về cả em gái anh sắp đi học về. Không thấy anh nó sẽ rất buồn và sợ. Có khi nó cảm thấy ghen tỵ với chị ấy. Chị ấy được ở cùng anh, còn nó thì không. Chị ấy còn được anh quan tâm, chăm sóc, yêu thương hơn nó nữa.
                   Về sau mệt quá, anh nói sẽ đi làm. Thế là anh mua được chiếc xe đạp đẹp ơi là đẹp. Nó và anh vui lắm. Nhưng anh Sang thì ghen tức rồ dại, anh ấy đúng là rất xấu tính. Anh ấy nhiều lầm phá hoại chiếc xe, và xui dại nó làm anh đau để anh yêu thương nó hơn. Nó dại dột và ngu ngốc tin lời anh ấy. Thế là anh buồn lắm, từ khi có chiếc xe đạp anh ấy cũng khác hơn…
Rồi anh ít về quê thăm nó hơn, nó cũng dần quên sự có mặt của anh trong căn nhà nó.
                    Có lần nó đang chơi nhảy lò cò, anh đến nó đang chơi rất vui nhưng thấy anh rất muốn ở bên nó, nó đành về. Nó sà vào lòng anh nghe anh kể chuyện. Anh hứa khi nào nó lớn anh sẽ cưới nó. …
                    Có lần dịp tết Nguyên Đán, mẹ sai nó canh nồi bánh chưng. Anh bí mật canh bánh cùng nó. Hôm ấy anh dựng lên bàn thờ chúa rất sơ sài trong bếp nhà nó. Và nó cùng anh kết hôn và thề nguyền trước chúa. Anh tặng nó một chiếc nhẫn nhôm to bản màu trắng. Anh hứa sau này sẽ tổ chức kết hôn với nó đàng hoàng hơn, tặng nó cái nhẫn quý giá hơn. Hôm ấy được coi là ngày kết hôn của hai đứa. Dù khi đó nó rất nhỏ, và không biết chúa là ai!
                   Hôm ấy nó định trộm hai chiếc bánh trưng để anh đem về nhà cúng bố mẹ, ai ngờ anh lấy bốn cái vậy là quá nhiều, mẹ đã phát hiện ra. Anh cố chạy thoát, nó bảo anh chạy đi một hướng và lăn ra trở vờ đau bụng rồi bảo mọi người trong nhà là “ tên trộm” chạy đi theo một hướng khác. Không biết anh có chạy thoát không, nhưng nó nghe tiếng huỳnh huỵch đánh đấm … Tội nghiệp anh quá…
                    Tết năm ấy nó bị cấm không được ăn bánh chưng vì tội để mất bánh. Dù vậy nó rất vui, chắc giờ này anh em anh đang rất vui vì được ăn bánh tết. Mấy ngày sau, anh đến, gọi nó ra và cho nó ăn một mẩu bánh chưng thơm ngọt, nói là phần của nó. Đó là mẩu bánh chưng duy nhất nó được ăn trong dịp tết năm ấy, và là miếng bánh chưng ngon nhất trong cuộc đời mà nó từng ăn.
                    Rồi anh cũng biến mất, nó buồn và rất nhớ anh. Nó không còn thiết sống nữa. Có người nói anh đã hết hôn để có chỗ dựa…
                  Có lẽ vì nó bị một tai nạn nhỏ vào đầu và quên đi mọi ký ức về anh, phần ký ức quan trọng nhất trong tâm hồn nó. Khi nó vào phổ thông, lúc nó vừa hứa hẹn thề nguyền sẽ yêu thương và chung thủy với anh Sang xong, thì gặp anh. Nó biết anh mới là mẫu hình thật sự của người đàn ông trong nó. Anh cao lớn, vạn vỡ, mạnh mẽ và rất là đàn ông! Nhưng lời hứa vẫn còn thấm ướt nước bọt trên môi, nó phải làm gì đây?...
                   Nó chẳng biết anh là ai cả, chỉ thấy anh luôn coi nó như là người của anh vậy. Anh phá vỡ mối quan hệ của nó với anh Dương bằng các vồ lấy nó mà hôn để anh kia nhìn thấy ngay ở cổng nhà nó. Nụ hôn của anh rất mạnh mẽ, và mùi mẫn. Đúng là thứ nó rất thích, chẳng giống như nụ hôn gió nhẹ lướt trên má của anh Dương. Anh Dương thì quá ghen vì nó nói yêu anh ta mà cầm tay cũng không được cầm trong khi anh … thế là anh ta đi yêu người khác mất!
                    Chỉ thế thôi, anh biến mất sau khi hủy hoại mối quan hệ của nó với anh Dương.
                  Ngày nó học trung cấp nó gặp một gã “ điên” mua bao nhiêu là đồ ăn bày ra bàn mời nó ăn. Nhưng mà các thầy ở trường đã dặn là “ ai mời mình cái gì, cho mình cái gì cần hết sức thận trọng”, thế là nó không dám ăn. Lần khác gã điên ấy cũng làm vậy nhưng khi trả tiền thì bị thiếu tiền. Đúng là đáng ghét! Gã đó hơi hơi giống anh.
                  Một lần đi ăn chè cùng dì và mấy người chị cùng phòng, nó gặp anh ở công viên. Anh to lớn, vạn vỡ da rực đỏ. Nó sợ hãi, anh khi nào cũng như bóng ma phá hủy mọi thứ tốt đẹp mà nó có rồi biến mất.
                  Và anh mò tìm đến nhà nó ở thật, anh đùng đùng lấy đồ của nó bảo nó sang nhà anh ở? Còn dành cho nó những nụ hôn sâu mạnh mẽ khiến nó không nói nổi lời nào. Khi đó nó hiểu lầm anh là bạn trai của một trong các chị cùng nhà. Nó đã thầm ghen tuông, giận và làm anh đau!
                  Một lần nữa khi còn mình nó trong căn nhà đó, anh treo cổ tự tử trong nhà nó. May mà nó xuất hiện kịp thời, cắt dây và cứu sống được anh. Anh thật sự điên rồi. Nó vẫn nghĩ anh là người yêu của một trong các chị đã từng ở cùng nhà với nó.
                   Nó dự định khi vào đại học sẽ đi tìm anh, người bạn thủa ấu thơ của nó. Vì nó luôn cảm thấy ở trên đời chỉ có duy nhất mình anh yêu thương nó thật lòng.
                   Có một anh chàng ở lớp khác đã ở bên nó, cho nó hạnh phúc dù lòng nó vẫn nghĩ là nó yêu anh – cậu bạn tuổi thơ của nó. Hơn nữa, trong mơ hồ nó cũng không biết anh đã làm gì với nó khi nóa còn nhỏ và trong những giấc mơ!?
                   Anh đã ngụy trang, dán râu… Anh không muốn nó nhận ra anh dù chúng ta học chung lớp. Khi nó nhận ra anh nhờ cái tên nó đã loáng thoáng nghe người khác gọi tên anh trong một giấc mơ. Anh vẫn cố gắng từ chối nó.
                   Và giường như có ai đó đã thuê anh chinh phục, làm hại nó rồi bỏ rơi nó mục đích là làm cho nó đau khổ, quỵ ngã trên đường đời. Anh điên cuồng chinh phục và phá hủy được tất cả những thành tựu mà nó đã rất lỗ lực đạt được. Dù biết nó đã yêu người khác nhưng anh không từ bỏ nó. Anh thề là anh chấp nhận chuyện nó có thể yêu người khác nhưng không thể lấy ai ngoài anh? Vậy mà sau khi anh tưởng em đã yêu anh chân thành sâu sắc: Anh lẩm bẩm, yêu mình thật rồi sao? Anh cười nhếch mép. Và nói đến giai đoạn bỏ! Thế là anh bỏ rơi em theo cách mà không thể tàn nhẫn và bất nhân hơn. May mà lòng em vẫn luôn yêu cậu bạn mới nên không bị sa lầy về chuyện với anh. Nhưng hôm đó cũng là ngày đầu tiên người bạn mới của em chính thức hẹn hò cùng người khác.
                    Một lần nữa anh lại xuất hiện hủy diệt niềm vui, hạnh phúc và tình yêu trong em và biến mất trong cuộc đời em.
                   Em vẫn chẳng biết gì về anh cả. Em không biết các mối quan hệ của anh, anh nghĩ gì và làm công việc gì. Anh có khi nào yêu em hay không? Nhưng em chắc chắn anh đã để mặc em bị tổn thương. Không hề có ý định lấy em làm vợ. Và cái cách mà anh thể hiện tình cảm với em không làm em cảm thấy hạnh phúc mà lại cảm thấy bất hạnh vì điều ấy.
                 Em cũng không biết thứ tình cảm em dành cho anh là tình yêu, tình bạn, giới tính hay là anh trai? Nhưng anh là chàng trai đầu tiên mà em thích, khi đó em mới hai tuổi.


                                                         Tác giả: Thiên Xứ


No comments:

Post a Comment